Trong hơn 13 năm qua, Dexter Barsigan đã duy trì cuộc sống cho gia đình mình bằng nghề tái chế rác thải điện tử. Tuy nhiên, công việc này không chỉ mang lại thu nhập cho anh và hàng trăm người trong xóm mà còn đang âm thầm bào mòn sức khỏe của họ. Người đàn ông 47 tuổi đến từ Manila đã bắt đầu cảm nhận được những dấu hiệu đầu tiên của sự ảnh hưởng đến sức khỏe từ ba năm trước.

Các triệu chứng đầu tiên mà anh Barsigan gặp phải bao gồm đôi tay đau nhức và mắt mờ dần. Tình trạng này ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, đến mức có những ngày anh chỉ có thể ngồi nhìn vợ và con mình làm việc thay vì trực tiếp tham gia vào công việc tái chế. Anh Barsigan là một trong hàng trăm “mambabaklas” – những người chuyên rã phế liệu điện tử để lấy các kim loại có giá trị như niken, nhôm và đồng.

Đối với anh Barsigan và nhiều người khác trong nghề này, công việc tái chế rác thải điện tử không chỉ là một cách để kiếm sống mà còn là nguồn thu nhập duy nhất cho gia đình họ. “Việc này giúp chúng tôi có cơm ăn, cho con đi học”, anh Barsigan nói trong khi đang làm việc trên con phố Onyx, một nơi tập trung hàng trăm người cùng nghề. Con phố này như một “xóm tái chế” nhộn nhịp, nơi mà rác thải điện tử được biến thành những nguyên liệu có ích cho cuộc sống hàng ngày.
Ở khu vực này, những “mambabaklas” như anh Barsigan thường xuyên tiếp xúc với các loại rác thải điện tử nguy hiểm mà không có đủ thiết bị bảo hộ lao động phù hợp. Điều này làm tăng nguy cơ ảnh hưởng đến sức khỏe của họ, từ các vấn đề về hô hấp đến những ảnh hưởng lâu dài khác do tiếp xúc với các chất độc hại.
Một trong những vấn đề đáng quan ngại nhất trong công việc này là việc thiếu kiến thức và nhận thức về các rủi ro đối với sức khỏe cũng như những biện pháp phòng ngừa cần thiết. Rác thải điện tử chứa nhiều chất độc hại như chì, thủy ngân và cadmium, có thể gây ra những tác động tiêu cực lâu dài lên sức khỏe nếu không được xử lý đúng cách.
Mặc dù có những rủi ro tiềm ẩn, nhiều “mambabaklas” vẫn tiếp tục công việc này vì họ không có lựa chọn thay thế nào khác. Trong một thành phố như Manila, nơi mà tỷ lệ thất nghiệp cao và cơ hội việc làm hạn chế, công việc tái chế rác thải điện tử có thể được xem như một giải pháp tạm thời cho những người lao động nghèo.
Nhìn vào tương lai, vấn đề sẽ tiếp tục tồn tại đối với hàng trăm “mambabaklas” và gia đình họ nếu không có sự hỗ trợ từ các tổ chức bảo vệ lao động và chính quyền địa phương. Sự hỗ trợ và can thiệp kịp thời là rất quan trọng để giúp giảm thiểu các rủi ro sức khỏe và bảo vệ quyền lợi của những người lao động trong ngành tái chế rác thải điện tử.
chinh-sach-lao-dong